THƯ VIỆN TRƯỜNG TIỂU HỌC TỨ CƯỜNG
CÙNG BẠN ĐỌC SÁCH THÁNG 11
CÂU CHUYỆN: MẸ LÀ CÔ GIÁO
Kính thưa các thầy, cô giáo cùng toàn thể các bạn!
Tháng 11 lại về trong không khí hân hoan của cả nước hướng về ngày nhà giáo Việt nam 20 tháng 11, ngày mà cả xã hội với tấm lòng trân trọng tôn vinh công lao cao cả đối với nhà giáo, suốt một cuộc đời thầm lặng như “Người chở đò” đưa khách qua sông, đưa các thế hệ học sinh đến những bến bờ trí thức.
Ngày hiến chương nhà giáo 20 tháng 11 đang đến gần. Thay mặt 940 bạn học sinh của trường Tiểu học Tứ Cường xin gửi tới các thầy cô giáo trên mọi miền tổ quốc nói chung, thầy cô trường Tiểu học Tứ Cường nói riêng lời tri ân sâu sắc, chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hoàn thành tốt nhiệm vụ, đưa lớp lớp Học sinh cập bến bờ tri thức.
Đến với chuyên mục giới thiệu sách hôm nay, em xin giới thiệu với thầy cô giáo và các bạn câu chuyện: “Mẹ là cô giáo” của tác giả Diệu Thảo. Câu chuyện được trích trong cuốn sách: Lặng nghe cuộc sống- Lời nhắn nhủ của mẹ do nhà xuất bản Thanh Niên phát hành năm 2018.
MẸ LÀ CÔ GIÁO
Mẹ Hà là giáo viên ở trường Tiểu học. Mọi người cứ nói Hà sướng thật đấy, có mẹ làm cô giáo, lại học ở trường của mẹ dạy, nên chắc chắn là được ưu tiên nhiều thứ. Nhưng Hà thì thấy chẳng sướng chút nào hết, có ở hoàn cảnh của Hà thì mới biết được.
Ngày khai trường năm Hà lên lớp 1, khi các bạn khác được bố mẹ đưa vào lớp, thì Hà đang đứng cùng bà nội. Vì Mẹ Hà còn bận công tác tổ chức khai giảng. Mẹ còn bận tíu tít, làm sao mà quan tâm tới Hà cho được? Những năm tiếp theo cũng vậy, mẹ không thể đưa Hà đến trường mà chỉ có bà hoặc bố đưa Hà đi thôi, với bà và bố, Hà không thể nhõng nhẽo hay vòi vĩnh được, vì bố nghiêm khắc lắm.
Hà được phân vào lớp của mẹ. Ở trường nhìn thấy mẹ cũng không dám vô vập ôm ấp như khi Hà ở nhà. Vì nếu làm như thế, các bạn sẽ nhìn ngó, bàn tán. Với lại, ở trường, mẹ cô giáo mà, là cô giáo thì không được thiên vị. Nên khi Hà mắc lỗi, vẫn bị mẹ phạt như các bạn khác, thậm chí là phạt nặng hơn.
Hà được vào đội tuyển học sinh giỏi của trường. Các bạn xầm xì sau lưng Hà: Vì bạn ấy là con cô Nga. Hà tủi thân lắm. Do Hà nỗ lực học tập và làm bài kiểm tra đạt điểm cao đấy chứ, có phải do mẹ chọn Hà đâu. Ngày Hà đi thi, mẹ bận dạy học nên nhờ dì Nguyệt đưa Hà đi. Nhìn các bạn khác tíu tít bên bố mẹ, Hà thèm lắm. Nhưng biết làm thế nào được, vì mẹ là giáo viên mà.
Sau này, khi Hà lên cấp hai, tuy không học trường của mẹ nữa, nhưng những dịp quan trọng hay vào những ngày lễ lớn, ngày Hà lên thi kể chuyện, mẹ cũng không có mặt. Hà kể câu chuyện con cá chuối vì thương đàn con mà hi sinh thân mình, lạch lên bờ ao để đàn kiến bâu. Hà muốn tặng mẹ câu chuyện này, thế nhưng mẹ không ở đó. Vì mẹ bận tổ chức lễ bên trường của mẹ.
Về nhà, Hà vào phòng nằm khóc. Ai bảo có mẹ là cô giáo thì sướng nào? Hà chỉ thấy tủi thân thôi. Nghe tiếng mở cửa, Hà biết mẹ đã về. Mẹ gõ cửa phòng rồi đẩy cửa bước vào. Mẹ bước đến bên Hà, nhỏ nhẹ:
- Con gái của mẹ hôm nay rất giỏi, mẹ nghe tin con đạt giải nhất cuộc thi kể chuyện phải không. Mẹ tự hào về con lắm. Mẹ xin lỗi vì không thể đến nghe con kể chuyện được.
- Mẹ, con biết mà. - Hà thổn thức; - Vì mẹ bận.
- Nghề của mẹ là thế, mẹ cũng không còn cách nào. Con có thương mẹ không?
Hà im lặng. Hà giận mẹ sao lại làm giáo viên, sao mẹ không ở bên cạnh Hà lúc Hà cần mẹ? Sao Hà không được như các bạn khác, lúc nào Hà cũng phải làm mọi thứ một mình?
Tối hôm ấy, Hà thấy mẹ thức khuya lắm. Mà mẹ lúc nào chả thức khuya, không soạn giáo án thì cũng chấm bài. Mỗi lần tỉnh dậy, Hà đều thấy mẹ ngồi bên bàn. Cuối cùng, mệt quá, Hà ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, như mọi ngày, mẹ dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà rồi tất tả chuẩn bị đi dạy. Ngày nào mẹ cũng tất bật với bao nhiêu là việc. Dạy ở trường, về nhà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt giũ, tối đến lại thức khuya làm việc. Hà chợt thấy thương mẹ vô cùng. Không phải mẹ không quan tâm Hà, mẹ chỉ là không thể đến trường cùng Hà và cũng không thể nghe Hà hát hay kể chuyện thôi. Nhưng hàng ngày vào buổi tối, mẹ vẫn dành ra một tiếng để dạy Hà học. Ở nhà, mẹ vẫn như bao bà mẹ khác, sao Hà lại có thể trách mẹ đây?
Trong lớp, mải nghĩ miên man, Hà chợt thấy một bức thiệp nhỏ, kẹp trong cuốn sách giáo khoa. Giở ra, Hà thật bất ngờ vì đó là thư của mẹ.
“Con gái, mẹ xin lỗi vì đã không thể đến trường cùng con ngày khai giảng mặc dù mẹ biết đó là ngày trọng đại của con, cũng không thể đến xem con biểu diễn, không đưa con đi thi... Mẹ cũng rất buồn vì việc đó. Con là con gái của mẹ, có bà mẹ nào không muốn đồng hành cùng con mình trong mọi việc? Có những lúc mẹ biết con buồn, con phải chịu nhiều ấm ức, nhưng mẹ biết rằng con gái mẹ rất giỏi, rất cứng cỏi và mạnh mẽ, con sẽ vượt qua. Hôm qua, mẹ tìm thấy một bài thơ trên mạng . Bài thơ này gây cho mẹ nhiều xúc động, vì tác giả bài thơ là cô giáo Lê Thanh Hồng, cũng có một cô con gái đáng yêu và bài thơ nói rất đúng tâm trạng của mẹ. Mẹ chép ra đây, con hãy đọc và cảm nhận tấm lòng của mẹ dành cho con. Bài thơ có tiêu đề: Khi mẹ là giáo viên.
Mẹ chẳng bao giờ có được niềm vui
Đưa con đến trường những ngày quan trọng nhất
Khi con có niềm vui cũng là khi mẹ bận
Con luôn thiệt thòi khi có mẹ giáo viên.
Buổi tựu trường khai giảng đầu tiên
Mẹ thương lắm nhưng cũng thôi đành chịu
Áo mới, vở thơm con vẫn thường nũng nịu
“Mẹ đưa con đến trường, nay buổi học đầu tiên"
Con lớn dần, con cũng hiểu mẹ hơn
Biết mẹ bận nên chẳng hề đòi hỏi
Con biết tự lo toan, con dần cứng cỏi
Vẫn thui thủi đi về khi không có mẹ ở bên.
Con thiệt thòi khi có mẹ giáo viên
Sớm, chiều, tối công việc bề bộn lắm
Như không có mẹ suốt một thời áo trắng
Bởi mẹ không thể ở bên con cả những lúc con cần.
Nhưng con có mẹ như một người bạn thân
Mẹ không tuổi trong cuộc đời đèn sách
Mẹ sẽ bên con cùng con vượt qua thử thách
Và mãi yêu con đến trọn cuộc đời mình.
P/S: Con tha thứ cho mẹ chứ?”.
Gấp tấm thiệp lại, Hà chợt thấy thương mẹ thật nhiều. Hà đã ích kỉ chỉ nghĩ cho mình mà không nghĩ rằng, mẹ cũng buồn lắm. Khi Hà trách mẹ thì mẹ cũng đang cảm thấy buồn khổ vô cùng. Phải rồi, có người mẹ nào không thương con, có người mẹ nào không muốn ở cạnh con? Chiều nay, chiều nay, khi mẹ về, Hà sẽ chạy lại ôm mẹ và nói: Con yêu mẹ! Nhất định như thế!
BẠN ĐỌC CÓ THỂ ĐỌC CÂU CHUYỆN BẰNG CÁCH QUÉT MÃ QR-CODE